Bị Ma Quỷ Ám Ảnh- # 55

Chương 55

Editor: Gaonie

Mấy ngày nay Cố Quốc Phong không đến công ty mà ở nhà chờ tin tức hạ nhiệt. Tất cả mọi người đều nghĩ như vậy, tuy rằng hiện tại thanh danh của ông ta rơi xuống tận đáy cốc nhưng tin tức sôi sục rồi cũng sẽ nguội lạnh, đợi khi dư luận ngừng chú ý, bàn tán thì sẽ từ từ gây dựng lại uy tín đã sụp đổ.
Nhưng nhà họ Cố đã tính sai, nhiệt độ không những không giảm mà còn tung tin con gái lớn xác nhận việc Cố Quốc Phong cưỡng dâm.
Không chỉ có như thế, việc nhà họ Cố đuổi Cố Bán Hạ ra khỏi cửa đã trở thành tiêu đề nóng trên hot search, phóng viên không chặn Cố Bán Hạ ở cửa Dung thị mà lại phỏng vấn nhiều đồng nghiệp của Cố Bán Hạ.
Khuôn mặt của những người đó đều được làm mờ, giọng nói cũng đã qua xử lý, tiết lộ rằng họ đã nghe thấy cuộc trò chuyện của Cố Bán Hạ và mẹ Cố chỗ cầu thang, chứng thực nhà họ Cố không thích Cố Bán Hạ.
Mấy người đó nói một cách sinh động càng làm tăng thêm tính xác thực của vấn đề.
Nhiều quần chúng ăn dưa biến thân thành thám tử, kết nối mọi chuyện trước sau với nhau, bọn họ muốn tìm ra chân tướng nên tranh luận kịch liệt ở trên mạng, một lần nữa lại đẩy Cố Quốc Phong lên mũi nhọn của dư luận.
Rất nhiều phóng viên ngồi xổm trước cửa nhà họ Cố, cho dù là người giúp việc ra cửa mua đồ cũng bị bọn họ cũng kéo nhau đến phỏng vấn một hồi.
Sự tình càng ngày càng nghiêm trọng, cảnh sát cũng đưa ra tuyên bố, trong đó nêu rõ sẽ điều tra làm rõ sự việc và sẽ đem kết quả thông báo cho mọi người.
Nhưng cùng ngày cảnh sát đưa ra tuyên bố, có người đã đưa tin là cảnh sát nhận được một quyển nhật ký của Cố Trầm Hương viết mấy ngày trước khi xảy ra chuyện.
Khi Cố Bán Hạ biết được tin tức này, cô lập tức gọi cho thám tử tư, cau mày nói: “Đừng đi quá xa, bây giờ cảnh sát đã nhúng tay vào chuyện này, tại sao anh lại bịa ra chuyện về cuốn nhật ký, nhỡ đâu tra ra được trên người của anh, tôi lại bị bại lộ, có lẽ dư luận về vấn đề này sẽ chuyển hướng.”
Thám tử tư ngạc nhiên, “Nhật ký gì? Bây giờ tất cả cư dân mạng đều là người giúp đỡ chúng ta, vì vậy tôi đã không làm gì cả.”
“Không phải anh giao nhật ký cho cảnh sát sao?”
“Không phải, nhật ký của ai?”
Cố Bán Hạ ngây người nhưng nhanh chóng hiểu ra, chắc hẳn có một vài người muốn xem náo nhiệt mà làm to chuyện lên.
Nhưng dù sao có người thò tay và cũng tốt, bây giờ càng ầm ĩ lớn càng có lợi cho cô.
Vừa mới dập điện thoại thì điện thoại lại vang lên.
Thế mà lại là Tiền Đa Đa.
Vừa mới chuẩn bị nghe thì Tiền Đa Đa dập máy và gửi tới một tin nhắn, nói cô ta đang ở hàng cafe bên cạnh Dung thị chờ cô.
Cố Bán Hạ nhìn tin nhắn hai lần, đứng dậy đi xuống tầng.
Khi Tiền Đa Đa nhìn thấy cô, vẻ mặt của cô ta hơi phức tạp, Cố Bán Hạ vừa ngồi xuống, cô ta đã đẩy ly café mà cô ta gọi và nói: “Tôi còn nghĩ rằng cô sẽ không đến.”
Cố Bán Hạ nhướng mày, “Vậy sao cô còn chờ?”
Tiền Đa Đa xấu hổ mím môi, hai người im lặng vài giây mới mở miệng: “Bán Hạ, rất xin lỗi…”
“Rất xin lỗi cái gì?”
“Chuyện trước đây là do tôi mê muội, cô cũng biết từ nhỏ đến lớn tôi chưa nói chuyện yêu đương. Cố Trung Lan tuấn tú lịch sự, ăn nói ngọt ngào, ra tay hào phóng. Anh ấy phù hợp với hình tượng của tất cả nam chính trong tác phẩm của tôi. Tôi cảm thấy anh ấy là từ tiểu thuyết của tôi bước ra, tới yêu tôi cứu vớt tôi.”
Cố Bán Hạ không trả lời, uống một ngụm cafe, là café nguyên chất cô thích nhất, đã lâu không uống sao lại khó nuốt như vậy?
Cô đặt cốc café xuống và nhìn Tiền Đa Đa.
“Tôi biết cô cảm thấy tôi ngây thơ, tựa như khi tôi bị mê muội , cảm thấy không thể nói lý với cô.”
Cố Bán Hạ cười cười, “Sau đó thì sao?”
“Cố Trung Lan không từ hôn với người phụ nữa kia. Sau khi chúng tôi ở bên nhau, anh ấy còn tặng cô ta vòng cổ, Cố Trung Lan thật sự yêu tôi, đối với tôi rất tốt, nhưng anh ấy cũng không chỉ yêu mình tôi, anh ấy quá đa tình, tôi không thể quản được anh ấy, nhưng tôi thật sự yêu Cố Trung Lan…” Tiền Đa Đa che mặt, khe khẽ nức nở.
Cố Bán Hạ thở dài, đem khăn giấy đẩy tới, “Không phải cô không tin lời tôi nói sao?”
“Không phải tôi không tin, mà tôi cảm thấy tôi có năng lực làm nữ chính, khiến Cố Trung Lan chỉ yêu mình tôi… Nhưng tôi sai rồi, tôi không có năng lực này, hoặc là anh ấy không phải là nam chính của tôi.…”
Cố Bán Hạ nhìn cô ta, giọng điệu bình thản không mang theo cảm xúc, “Tiền Đa Đa, nói một cách khó nghe, tất cả những cái này đều do cô tự tìm.”
“Đúng, là tôi tự tìm, nhưng cô không sai sao? Cô tự cho là đúng, chúng ta là bạn bè đã hai năm, hai năm liền tôi làm nền cho cô, cô lớn lên xinh đẹp, tuy rằng bất hòa với nhà họ Cố, nhưng chưa bao giờ thiếu tiền, cô có biết cảm giác của tôi không? Cha mẹ tôi ly hôn, tôi từ nhỏ đến lớn sống ở nhà chú. Tôi nhìn thấy cô một thân hàng hiệu, ăn uống không lo nhưng cô lại nói bố mẹ cô đối với không tốt với cô, cô có biết tôi hâm mộ nhiều lắm không? Tôi ước gì tôi cũng bị đối xử ‘ không tốt ’ như vậy!”
Tiền Đa Đa khóc đến đau lòng khiến cho bàn bên cạnh bị rung theo nhưng cô ta cũng không hơi đâu để ý. Cô ta thốt ra tất cả những lời cô ta cảm thấy uất ức nhưng không dám nói trong hai năm qua.
“Nói cho cùng thì cô vẫn là đứa trẻ được nuông chiều, còn tôi, bố mẹ tôi mỗi người đều có gia đình riêng. Chưa bao giờ quan tâm đến tôi chứ đừng nói là mắng nhiếc, quanh năm suốt tháng tôi cũng không nhận được một cuộc điện thoại…”
Cố Bán Hạ mấp máy môi, “Tôi thà rằng không có bố mẹ.”
Tiền Đa Đa vừa khóc vừa cười, “Chẳng lẽ cô còn hâm mộ tôi? Bán Hạ, cô dám nói cô và nhà họ Cố không hợp đều là do nhà họ Cố sao? Tôi biết cô đã lâu, cô quá kiêu ngạo, mọi chuyện tôi đều nhường cô. Còn có, cô cho rằng làm thế nào cô kiêu sa xinh đẹp như thế, chẳng lẽ không phải nhờ dựa vào nhà họ Cố sao?”
Lúc này, Cố Bán Hạ vốn tỏ ra thờ ơ khinh thường bỗng bật cười, Tiền Đa Đa vẫn đang khóc, cô đột ngột đứng dậy, giật lấy chiếc túi trong lòng Tiền Đa Đa.
Mặt Tiền Đa Đa biến sắc, cô ta lao tới giật lấy nhưng Cố Bán Hạ đã lấy một chiếc bút ghi âm từ trong túi ra, Tiền Đa Đa tái mặt trong nháy mắt.
“Nếu tôi là cô, trước tiên giảng hòa với tôi, sau đó đào hố cho tôi từng bước nhảy vào.” Giọng điệu Cố Bán Hạ cũng không tức giận, ngược lại, cô cực kỳ bình tĩnh, “Cô quá sốt ruột, nhìn như là bất bình nhưng trên thực tế vẫn luôn muốn dẫn tôi hướng đến sự việc của nhà họ Cố, Tiền Đa Đa, cô muốn lập công trước mặt Cố Trung Lan đúng không?”
Môi Tiền Đa Đa run run, ánh mắt né tránh, vừa rồi hùng hổ doạ người, bây giờ một chữ cũng không phát ra tiếng.
Cố Bán Hạ ném túi lên trên bàn, cất bút ghi âm đi, “Đây là lần cuối cùng tôi gặp cô với tư cách là bạn bè, từ nay về sau, Tiền Đa Đa cô với tôi mà nói còn không bằng người xa lạ.”
Cô nhanh chóng rời đi, chặn số của Tiền Đa Đa, quay đầu nhìn lại qua tấm kính thấy cả người Tiền Đa Đa run rẩy.
Cô ta run rẩy cái gì? Đang khóc hay là đang sợ hãi?
Cố Bán Hạ không quan tâm.
Thật sự.
Trở lại Dung thị, còn chưa bước vào cửa đã bị người gọi lại, là mẹ Cố chậm rãi bước tới.
Cố Bán Hạ cảm thấy buồn cười, những người này sau khi sự việc xảy ra đều nhất trí cho rằng vấn đề ở trên người cô, cả đám vội vàng chạy tới tìm cô.
“Có việc gì?” Cố Bán Hạ rất lạnh nhạt.
Trong tay mẹ Cố cầm một chuỗi tràng hạt, vẻ mặt tràn đầy thù hận cay đắng, “Cô nói cho tôi nghe, những tin tức đó là cô đưa lên sao?”
Lần đầu tiên Cố Bán Hạ mang theo oán hận nhìn thẳng về phía mẹ Cố, “Vậy bà nói cho tôi biết, ngày Trầm Hương bị cưỡng bức, bà có đẩy cửa vào không? Bà có nhìn thấy Trầm Hương bị ông ta đè ở trên giường không? Bà chẳng những không cứu nó, mà còn đóng cửa lại rời đi đúng không?”

Bình luận về bài viết này