Bị Ma Quỷ Ám Ảnh- # 59

Chương 59

Editor: Gaonie

Buổi chiều, có hai cảnh sát tới mời Cố Bán Hạ quay lại hỗ trợ điều tra.
Lúc đầu cô sợ hãi nhưng sau hai giây thì bình tĩnh lại xong đứng dậy và đồng ý.
Bộ phận marketing nhiều người như vậy, chỉ cần cô đi theo cảnh sát, tin tức sẽ nhanh chóng lan truyền khắp nơi, nguyên nhân thì ai cũng biết, nhưng cũng không ai dám nói hươu nói vượn như trước.
Nhà họ Cố mặc kệ Cố Bán Hạ, nhưng Cố Bán Hạ còn mạnh hơn là có Dung Chính chống lưng.

Xe cảnh sát chạy thẳng tới nơi, Cố Bán Hạ được mời vào phòng nói chuyện, yên lặng một lúc, có người đẩy cửa đi vào.
Hai cảnh sát một nam một nữ, trong tay cầm một vật gì đó, nhìn dáng vẻ là tới để ghi chép.
“Cô Cố, xin chào, tôi là đội trưởng Vương của đội hình cảnh số 1, chúng tôi yêu cầu cô hỗ trợ điều tra vụ án gần đây liên quan đến Cố Quốc Phong, phó giám đốc của Cố thị, bị nghi ngờ xâm hại tình dục con gái của mình và khiến cô ấy nhảy lầu tự tử, về việc này, cô có biết không?”Lúc đầu, Cố Bán Hạ không nghĩ tới cảnh sát sẽ chú ý đến vụ án này, kế hoạch chính của cô là trước tiên sẽ gây ầm ĩ ở trên mạng, sau đó báo cảnh sát với tư cách là người trong cuộc, ngay cả khi nhà họ Cố có thể duỗi tay đến đồn cảnh sát, thì cô vẫn có thể tiếp tục phát tán những tin đồn trên mạng.
“Tôi đã nói với truyền thông nhưng tôi không rõ ràng lắm.” Cố Bán Hạ cũng không dễ dàng tin tưởng cảnh sát, cô sợ bị dụ nói ra, nếu nhà họ Cố biết được tin tức không thể tiết lộ trước, kế hoạch của cô sẽ thất bại.
Chữ Quan có 2 cái miệng*, cô cũng không phải người không biết gì.

* Chữ Quan (Guān ) () có hai ô vuông; chữ Khẩu(kǒu) (miệng) () là một ô vuông. Ý của Cố Bán Hạ ở đây tức là những người làm quan nói 2 lời, kiểu lá mặt lá trái.
Đội trưởng Vương nghe thấy cô nói vậy, trầm ngâm mấy giây rồi nói: “Vậy chúng ta nói về những gì cô biết đi.”
“Những điều tôi biết là những thứ đang lan truyền trên mạng.”
Nữ cảnh sát vỗ bàn, “Mời cô phối hợp.”
Đội trưởng Vương cười cười, “Nghe nói cô và nhà họ Cố quan hệ không tốt, tôi muốn biết nguyên nhân vì sao?”
“Việc đó có liên quan đến chuyện này à?”
“Đương nhiên là có.”
Cố Bán Hạ dầu muối không ăn, “Có liên quan gì?”
Đội trưởng Vương lại cười, “Cảnh sát đang xử lý vụ án, không tiện tiết lộ, mong cô Cố phối hợp, cô cũng muốn sự thật được đưa ra ánh sáng, để em gái cô yên nghỉ đúng không?”
“Tất nhiên tôi muốn, nhưng đó là tất cả những gì tôi biết, nếu anh đồng ý, tôi có thể bịa thêm một chút.”
Đội trưởng Vương ngừng cười, sắc mặt trở nên nghiêm túc, nữ cảnh sát đang muốn vỗ bàn thì có người đẩy cửa vào, hai người quay đầu lại nhìn, đứng dậy nói: “Cục trưởng.”
Cố Bán Hạ nhìn xuyên qua ánh đèn, thấy người đi vào còn trẻ hơn so với Đội trưởng Vương, mặt mày tuấn tú nhưng khí chất lạnh lùng, không giống cảnh sát mà giống người mẫu hơn.
“Cục trưởng, cô ấy không chịu nói.” Nữ cảnh sát phàn nàn.
Người mẫu khẽ gật đầu, “Tôi sẽ nói chuyện với cô ấy.”
Đội trưởng Vương đi ra ngoài, nữ cảnh ngồi sang một bên, người mẫu đến gần, một luồng hơi thở lạnh nhạt lướt qua, cho người ta cảm giác áp bạch không giận tự uy.
Nhưng mà Cố Bán Hạ cũng không sợ anh ta.
“Tôi là cục trưởng cục cảnh sát, Phó Cửu.” Phó Cửu giới thiệu xong, nhìn Cố Bán Hạ ngừng hai giây, lại nói, “Tôi biết cô, cô là bạn gái của Dung Chính.”
Cố Bán Hạ cười đầy phong tình, “Giữ thể diện thì gọi như vậy nhưng thật ra tôi là tình nhân, một tháng mười vạn.”
Vẻ mặt Phó Cửu không thay đổi, “A Chính đã nói cho tôi biết chuyện của cô rồi.”
Cố Bán Hạ hơi ngạc nhiên, “A Chính?”
“Có lẽ A Chính vẫn chưa nhắc đến tôi với cô, chúng tôi là bạn học cấp ba, sau đó tôi thi vào học viện cảnh sát, cậu ấy nhảy lớp tốt nghiệp đại học trước rồi ra nước ngoài.”
Lúc đầu Cố Bán Hạ không quan tâm tới việc của Dung Chính, sau này cô thích anh và muốn tìm hiểu thêm về anh, nhưng người kia cũng không phải là người cô hỏi là sẽ nói.
“Nhưng mà cô Cố, bây giờ tôi không chơi bài tình cảm với cô, tôi biết cô lo lắng điều gì, nhà họ Cố ở Đông thành có thế lực rất lớn, cô lo lắng nhà họ Cố mua chuộc cảnh sát gài bẫy cô, cho nên cô ngần ngại không chịu nói, phải không?”
Cố Bán Hạ không lên tiếng, nghiêm túc nhìn Phó Cửu.
Giọng nói và ánh mắt của Phó Cửu không thân thiện, từ lúc anh ta đi vào đến khi nói mấy lời này với cô vẫn luôn bình thản. Người này hoặc là giả vờ quá tốt, hoặc là xuất phát từ thật lòng.
Cố Bán Hạ thực sự cần sự giúp đỡ của cảnh sát, lời của Phó Cửu đâm thấu tim cô, nhưng cô không phán đoán được rốt cuộc người này thuộc về bên nào, có đáng giá để tín nhiệm hay không.
Phó Cửu cư xử đúng mực, không kiêu ngạo cũng không nịnh nọt, anh ta không cố tình dụ cô nói, cũng không ép buộc, càng không đưa điều kiện với cô, cuộc nói chuyện tưởng chừng như đơn giản lại vô hình đang thuyết phục cô.
“Nhà họ Cố rất có danh tiếng ở Đông thành, chuyện này ảnh hưởng lớn đến xã hội, thành phố rất coi trọng, sáng nay tôi vừa họp xong, đã đọc hết các bài báo đưa tin ở trên mạng về việc này. Cô Cố, có thể cô không biết rõ sự việc, nhưng chắc chắn cô biết những thông tin chúng tôi không biết, tôi biết tin tức trên mạng là cô tìm người tung lên, không nói phương pháp của cô đúng hay sai nhưng chắc chắn nó không hiệu quả bằng việc hợp tác với cảnh sát.”
Phó Cửu đang trần thuật chứ không phải dò hỏi, càng không nghi ngờ, dù tuổi còn trẻ nhưng anh ta rất lý trí và điềm tĩnh, có lẽ chính bộ đồng phục công an trên người và ánh sáng trong mắt anh ta đã mang lại cho mọi người sự an tâm và tin tưởng.
Cố Bán Hạ hơi dao động, cô rất mong cảnh sát giúp đỡ, dù sao trên mạng có nóng đến đâu cũng sẽ có ngày nguội lạnh, và điều cô muốn cuối cùng cũng chỉ là sự thật.
“Hai ngày trước cái này được gửi nặc danh cho tôi.” Phó Cửu đẩy một bài ghi màu hồng qua.
Cố Bán Hạ nhìn thoáng qua, đoán rằng đây là nhật ký của Trầm Hương đăng trên mạng.
“Đây không phải vật chứng à?”
Ngón tay Phó Cửu chỉ trên notebook, “Đã tìm người giám định qua, đúng là nhật ký của Cố Trầm Hương – em gái cô, tuy đây là vật chứng, nhưng tôi cảm thấy cô nên xem nó.” Anh ta nói xong, lại bổ sung một câu, “Em gái cô rất yêu cô.”
Một câu sáu chữ, làm Cố Bán Hạ cay mắt, cắn chặt răng, kìm lại nước mắt tràn ra.
Sổ nhật ký rất dày, nhưng viết không nhiều, khoảng cách rất lớn, nét chữ từ trẻ con đến trưởng thành, ghi lại sự chia ly và đoàn tụ của cô và Trầm Hương.
Hai bài cuối cùng được Trầm Hương viết trước ngày tự sát một ngày, một bài viết buổi sáng, một bài viết buổi tối. Sau khi viết xong bài cuối cùng, cô đã nhảy khỏi tòa nhà vào buổi sáng hôm sau.
Khép lại sổ nhật ký, cuối cùng Cố Bán Hạ cũng không kìm được mà chảy nước mắt.
Cô tự nhận là mình đã biết rõ cái chết của Trầm Hương, và cho dù quá trình vâà kết quả thế nào cũng có thể chịu đựng được, mặc dù nhật ký không có thông tin liên quan đến vụ án nhưng những dòng văn tuyệt vọng đã làm Cố Bán Hạ bật khóc.
Cô điều chỉnh lại cảm xúc, chủ động mở cửa, nữ cảnh sát đứng ở cửa nhìn thấy cô liền giật mình, Cố Bán Hạ chỉ nói một câu: “Tôi muốn gặp cục trưởng Phó.”
Phó Cửu đến rất nhanh, đưa cho cô một cốc nước nóng hôi hổi.
“Hoa cúc cẩu kỷ, có tác dụng thanh nhiệt, vợ tôi mới vừa đưa tới, A Chính cũng đã uống rồi, cô uống thử xem.”
Cố Bán Hạ nghe được câu “A Chính cũng đã uống rồi”, trong lòng tụ dưng cảm thấy ấm áp, cô cầm lên uống một ngụm, ngoài mùi hương của hoa cúc, vị ngọt của cẩu kỷ, thì còn có một chút vị tuyết lê, không biết pha như thế nào nhưng hương vị rất tốt.
Uống được nửa cốc trà, Cố Bán Hạ bình tĩnh lại rất nhiều, hé miệng hỏi Phó Cửu: “Các anh đã tra ra được là ai gửi nhật ký chưa?”
“Tạm thời vẫn chưa.”
Cố Bán Hạ và Cố Trầm Hương là cặp song sinh, hai người cách nhau năm phút đồng hồ. Cố Bán Hạ cảm thấy trên đời này mình là người hiểu Trầm Hương nhất, nhưng cô lại không biết Trầm Hương có một quyển nhật ký như vậy.

Bình luận về bài viết này